Lost and presumed dead, son finds way home after 50 years
November 27, 2024
Returning home 50 years after being separated from his family, Van Thanh lit incense for his late mother and asked to remove the incense holder placed for him.
- Trở về nhà sau 50 năm bị tách khỏi gia đình, Văn Thành thắp hương cho người mẹ quá cố và yêu cầu dỡ bỏ bát hương đặt cho mình.
Six months after reuniting with his birth family, Thanh, a feed mill worker in Queensland, Australia, still struggles to believe it is real. "I am afraid I will wake up and find myself back in the same place of not knowing who I am or where I come from, like the past 50 years," he says.
- Sáu tháng sau khi đoàn tụ với gia đình ruột thịt, Thành, một công nhân làm việc tại nhà máy thức ăn chăn nuôi ở Queensland, Úc, vẫn còn khó tin rằng điều này là thật. "Tôi sợ rằng mình sẽ tỉnh dậy và thấy mình trở lại nơi không biết mình là ai hay mình đến từ đâu, giống như 50 năm qua," anh nói.
Thanh meets his biological father, Tran Lo, in central Thua Thien Hue province, in May 2024. Photo courtesy of the program "Tuan Vy – Connecting Love"
- Thành gặp cha ruột của mình, Trần Lô, tại tỉnh Thừa Thiên Huế vào tháng 5 năm 2024. Ảnh do chương trình "Tuấn Vy – Kết Nối Yêu Thương" cung cấp.
Now 57, he vividly recalls the life-changing summer day in 1974 when he climbed into the trailer of a tractor to escape a beating from his stepmother. He fell asleep, unaware the tractor would take him from southern Tay Ninh town to Saigon.
- Bây giờ đã 57 tuổi, anh nhớ rõ ngày hè thay đổi cuộc đời vào năm 1974 khi anh leo vào rơ moóc của một chiếc máy kéo để trốn tránh sự đánh đập của mẹ kế. Anh ngủ quên, không biết rằng chiếc máy kéo sẽ đưa anh từ thị trấn Tây Ninh phía nam đến Sài Gòn.
Waking up in a strange city, 7-year-old Thanh wandered aimlessly, begging for food and seeking shelter in the porches of houses. "I was starving and often chased away. I would cry every night until my eyes swelled because I missed home." Young Thanh had little knowledge of his origins. He assumed he was from central Vietnam: The woman who adopted him when he was 11 once remarked that he had a strong Hue accent.
- Tỉnh dậy ở một thành phố lạ, Thành, lúc đó 7 tuổi, lang thang không mục đích, xin ăn và tìm chỗ trú trong các hiên nhà. "Tôi đói lả và thường bị xua đuổi. Tôi khóc mỗi đêm cho đến khi mắt sưng lên vì nhớ nhà." Cậu bé Thành có ít kiến thức về nguồn gốc của mình. Cậu cho rằng mình đến từ miền Trung Việt Nam: Người phụ nữ nhận nuôi cậu khi cậu 11 tuổi từng nhận xét rằng cậu có giọng Huế rất đậm.
He had no memory of his parents’ names but remembered fragments of their lives. After his parents divorced, his father moved to Saigon to work as a cyclo driver while his mother made a living fishing in nearby waters.
- Cậu không nhớ tên cha mẹ mình nhưng nhớ một số mảnh ghép về cuộc sống của họ. Sau khi cha mẹ ly hôn, cha cậu chuyển đến Sài Gòn làm tài xế xích lô trong khi mẹ cậu kiếm sống bằng nghề đánh cá ở những vùng nước gần đó.
At 7, his father and stepmother relocated to Tay Ninh, where he endured severe physical abuse from his stepmother whenever his father was away for work. These traumatic experiences continued to haunt his nightmares during the time he lived on the streets of Saigon.
- Khi 7 tuổi, cha cậu và mẹ kế chuyển đến Tây Ninh, nơi cậu chịu đựng sự lạm dụng thể chất nghiêm trọng từ mẹ kế mỗi khi cha cậu đi làm xa. Những trải nghiệm kinh hoàng này tiếp tục ám ảnh trong những cơn ác mộng khi cậu sống trên đường phố Sài Gòn.
His life took a turn when a roadside mechanic took pity on him and took him home. There he helped repair vehicles and assisted with household chores. "For three years I was never left hungry though the family was struggling financially." Each night he replayed his childhood memories, determined not to forget his roots. "It was my way of holding onto my identity."
- Cuộc đời cậu đã thay đổi khi một thợ sửa xe bên đường thương hại và đưa cậu về nhà. Ở đó, cậu giúp sửa xe và làm các việc vặt trong nhà. "Trong ba năm tôi không bao giờ bị đói dù gia đình đang gặp khó khăn về tài chính." Mỗi đêm cậu tái hiện lại ký ức tuổi thơ, quyết tâm không quên gốc gác của mình. "Đó là cách tôi giữ vững danh tính của mình."
At the mechanic’s workshop, he met a man who was avoiding military service and hiding in a boat in District 8. The man invited him to stay with him and keep watch over the boat. Eleven-year-old Thanh took on a job washing boats for traders from other provinces who came to the city to sell their goods.
- Tại xưởng sửa xe, cậu gặp một người đàn ông tránh nghĩa vụ quân sự và trốn trong một chiếc thuyền ở Quận 8. Người đàn ông mời cậu ở lại với mình và canh chừng chiếc thuyền. Cậu bé Thành 11 tuổi nhận công việc rửa thuyền cho những thương nhân từ các tỉnh khác đến thành phố bán hàng.
One day a fruit trader from Ben Tre town, who had lost her son in the war, expressed a desire to adopt him. Initially he declined, but after accidentally damaging an acquaintance's bicycle and fearing he would be forced to compensate, he fled to the woman’s boat to seek refuge.
- Một ngày nọ, một thương nhân trái cây từ thị trấn Bến Tre, người đã mất con trong chiến tranh, bày tỏ mong muốn nhận nuôi cậu. Ban đầu cậu từ chối, nhưng sau khi vô tình làm hỏng chiếc xe đạp của một người quen và sợ rằng mình sẽ phải bồi thường, cậu chạy trốn đến thuyền của người phụ nữ để tìm nơi ẩn náu.
This was in early 1980, marking the second time he was adopted. Since his adoptive mother frequently traveled for months to trade goods, she left him with relatives.
- Đây là vào đầu năm 1980, đánh dấu lần thứ hai cậu được nhận nuôi. Vì mẹ nuôi thường đi buôn bán hàng tháng trời, bà để cậu lại với người thân.
He would work on sugarcane farms, helping make sugar in exchange for food. Each time his mother returned, she would bring him new clothes and proudly introduce him to neighbors and friends as her son. While she was very affectionate, he had to endure taunts from others.
- Cậu làm việc trên các trang trại mía đường, giúp l
These moments only strengthened his longing to find his biological family. But as a child with no knowledge of his parents’ whereabouts or even names, his quest seemed an impossible one. "I only remembered my mother fishing from a small boat, but I had no idea where to look."