Happy reunion with family for a daughter given away 44 years ago
October 26, 2024
Seeing the woman on the video call with a striking resemblance to her third daughter, Tran Phung Nga buries her face in her hands and sobs uncontrollably.
- Nhìn thấy người phụ nữ trên cuộc gọi video có nét giống hệt với cô con gái thứ ba của mình, Trần Phụng Nga vùi mặt vào tay và khóc nức nở.
Beside her, Nguyen Trung Chanh, tears streaming down his face, struggles to speak.
- Bên cạnh cô, ông Nguyễn Trung Chánh, nước mắt lăn dài trên má, cố gắng nói.
Nearly 70 years old, bedridden for years, blind, and surviving on oxygen, he whispers: "Finally I have lived to see this day."
- Gần 70 tuổi, nằm liệt giường đã nhiều năm, mù lòa và sống dựa vào máy thở, ông thì thầm: "Cuối cùng tôi cũng sống để thấy ngày này."
The couple had once believed they would die without ever seeing the daughter they had given away when she was just eight months old, but after 44 long years a miracle occurred.
- Cặp vợ chồng từng tin rằng họ sẽ chết mà không bao giờ gặp lại đứa con gái mà họ đã cho đi khi cô bé mới tám tháng tuổi, nhưng sau 44 năm dài, một phép màu đã xảy ra.
Le Hang (born Nguyen Thi Nguyet) during her reunion with her parents in Ho Chi Minh City on Oct. 15, 2024. Photo courtesy of the family
- Lê Hằng (sinh Nguyễn Thị Nguyệt) trong buổi đoàn tụ với cha mẹ tại Thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 15 tháng 10 năm 2024. Ảnh do gia đình cung cấp
In early 1980 Nga gave birth to her fourth daughter, Nguyen Thi Nguyet. For months she carried the baby in a small aluminum basin while selling vegetables at Cu Market on Ham Nghi Street in downtown HCMC. The couple lived with Nga’s parents in Binh Thanh District near Bong Bridge. After her parents’ house was sold, the couple moved to District 1 to make a living.
- Đầu năm 1980, bà Nga sinh đứa con gái thứ tư, Nguyễn Thị Nguyệt. Trong nhiều tháng, bà đã bế con trong một chiếc chậu nhôm nhỏ khi bán rau tại chợ Cũ trên đường Hàm Nghi, trung tâm TP.HCM. Cặp vợ chồng sống cùng cha mẹ bà Nga ở quận Bình Thạnh gần cầu Bông. Sau khi nhà của cha mẹ bà bị bán, hai vợ chồng chuyển đến quận 1 để kiếm sống.
With three daughters already, the family struggled daily, sleeping in markets, under bridges or anywhere they could find a place. Two of the children were looked after by relatives - one by Nga’s parents-in-law, one by her own family - after another tragically died of illness.
- Với ba cô con gái đã có, gia đình hàng ngày vất vả, ngủ ở chợ, dưới cầu hoặc bất cứ nơi nào có thể. Hai trong số các con được người thân chăm sóc - một ở với bố mẹ chồng bà Nga, một ở với gia đình bà - sau khi một đứa khác không may chết vì bệnh.
With no one else to rely on, baby Nguyet stayed with her parents.
- Không còn ai để dựa vào, bé Nguyệt ở lại với cha mẹ.
Little Nguyet, with her pale complexion and cleft chin, was loved and cradled by women hawkers at the market. But malnutrition left her frail, with her body covered by sores. During visits to her parents’, second daughter Mong Hien was tasked with taking Nguyet out to play. One day, as they passed a stall selling palm sugar, she recalls how her starving baby sister tugged at her, indicating she wanted some.
- Bé Nguyệt, với làn da tái nhợt và cằm chẻ, được các phụ nữ bán hàng tại chợ yêu thương và nâng niu. Nhưng suy dinh dưỡng khiến cô bé yếu ớt, cơ thể đầy vết loét. Trong những lần thăm bố mẹ, cô con gái thứ hai Mộng Hiền được giao nhiệm vụ đưa Nguyệt ra chơi. Một ngày nọ, khi họ đi qua một quầy bán đường thốt nốt, cô nhớ lại cách em gái đang đói kéo cô, chỉ vào đường thốt nốt.
The older sister cupped her hands and begged for a piece. "She eagerly licked the palm sugar as soon as I handed it to her," she recounts.
- Cô chị chắp tay xin một miếng. "Em ấy liếm đường thốt nốt ngay khi tôi đưa cho," cô kể lại.
Nguyet cried from hunger every night. Fearing for her health and unable to bear her suffering, Nga and her husband made the difficult decision of giving her up for adoption, fervently hoping she would have a decent life. In 1980 a woman named Muoi, who sold things at the same market, introduced a childless couple from Cho Gao District, Tien Giang Province, who wanted to adopt Nguyet. On the day she handed her over, the baby clung to her and cried for her, and Nga silently promised herself: "When we have a home, we will come back for you."
- Nguyệt khóc vì đói mỗi đêm. Lo sợ cho sức khỏe của con và không thể chịu đựng được cảnh con khổ sở, bà Nga và chồng đã đưa ra quyết định khó khăn là cho con đi làm con nuôi, hy vọng tha thiết rằng con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Năm 1980, một người phụ nữ tên Mười, bán hàng ở cùng chợ, giới thiệu một cặp vợ chồng không con từ huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang muốn nhận nuôi Nguyệt. Ngày trao con, bé bám chặt lấy bà và khóc, và bà Nga thầm hứa: "Khi chúng ta có nhà, chúng ta sẽ trở lại đón con."
Years passed with the couple still living hand-to-mouth. In 1987, after giving birth to their fifth daughter, they moved in with Chanh’s family. In 1994, after having a son, they borrowed money to buy a small thatched house in Dong Thanh Commune, Hoc Mon District. "Now all I want was to bring Nguyet home," she told her husband. It had been a long 14 years.
- Nhiều năm trôi qua, cặp vợ chồng vẫn sống trong cảnh khó khăn. Năm 1987, sau khi sinh đứa con gái thứ năm, họ chuyển về sống với gia đình ông Chánh. Năm 1994, sau khi có con trai, họ vay tiền mua một căn nhà nhỏ lợp lá ở xã Đông Thạnh, huyện Hóc Môn. "Bây giờ tất cả những gì tôi muốn là đưa Nguyệt về nhà," bà nói với chồng. Đã là 14 năm dài.
What she feared most was that her daughter might not be loved or cared for, and she was haunted by nightmares of Nguyet dying alone. She returned to the old market to ask Muoi about her daughter, only to learn that the family who had adopted Nguyet had moved away without leaving any trace. The only information she had was that her daughter had been renamed Le Hang.
- Điều bà lo sợ nhất là con gái mình có thể không được yêu thương hoặc chăm sóc, và bà bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng về việc Nguyệt chết một mình. Bà quay lại chợ cũ hỏi thăm bà Mười về con gái, chỉ để biết rằng gia đình nhận nuôi Nguyệt đã chuyển đi mà không để lại dấu vết nào. Thông tin duy nhất bà có được là con gái đã được đổi tên thành Lê Hằng.
Unable to trace her daughter, Nga became increasingly remorseful. Every time she passed the old market, where her daughter had once begged for palm sugar, she would break into tears. Chanh felt powerless to stem his wife’s sorrow. He often thought that if they ever reunited the first thing he would do was apologize, hoping his daughter would understand and forgive the difficult decision they made all those years ago.
- Không thể tìm ra dấu vết của con, bà Nga càng thêm hối hận. Mỗi lần đi qua chợ cũ, nơi con gái từng xin đường thốt nốt, bà lại bật khóc. Ông Chánh cảm thấy bất lực trong việc ngăn cơn buồn của vợ. Ông thường nghĩ rằng nếu họ đoàn tụ, điều đầu tiên ông sẽ làm là xin lỗi, hy vọng con gái sẽ hiểu và tha thứ cho quyết định khó khăn mà họ đã đưa ra nhiều năm trước.
This thought stayed with him throughout the years he was bedridden with diabetes and pleural effusion. Twice the hospital sent him home, believing he would not survive, but he held on. "I have to live to see my daughter again and ask for her forgiveness," he would tell his children.
- Suy nghĩ này đã theo ông suốt những năm ông nằm liệt giường với bệnh tiểu đường và tràn dịch màng phổi. Hai lần bệnh viện đưa ông về nhà, tin rằng ông không thể sống sót, nhưng ông vẫn kiên cường. "Tôi phải sống để gặp lại con gái và xin lỗi con," ông nói với các con.
Le Hang (in a white top) reunites with her birth mother and biological siblings on Oct. 15, 2024. Photo courtesy of the "Tuan Vy - Connecting Love" program
- Lê Hằng (áo trắng) đoàn tụ với mẹ ruột và các anh chị em ruột vào ngày 15 tháng 10 năm 2024. Ảnh do chương trình "Tuấn Vy - Kết nối yêu thương" cung cấp
Le Hang, now living 12 kilometers away in Thu Duc City, posted on social media looking for her biological parents six months ago. This was her third attempt at finding her birth family. She first learned she was adopted at the age of seven, overhearing neighbors talking. Afraid to upset her adoptive parents, she sought out Muoi, who confirmed her adoption but gave no further details beyond her birth parents’ names and her old name, Nguyet. "I was determined that once I could earn my own money, I would find my birth family," she says.
- Lê Hằng, hiện sống cách đó 12 km tại thành phố Thủ Đức, đã đăng bài lên mạng xã hội tìm kiếm cha mẹ ruột sáu tháng trước. Đây là lần thứ ba cô cố gắng tìm gia đình ruột của mình. Cô lần đầu tiên biết mình được nhận nuôi khi bảy tuổi, nghe lỏm hàng xóm nói chuyện. Sợ làm buồn lòng cha mẹ nuôi, cô tìm đến bà Mười, người xác nhận việc nhận nuôi nhưng không đưa thêm chi tiết gì ngoài tên cha mẹ ruột và tên cũ của cô, Nguyệt. "Tôi quyết tâm một khi kiếm được tiền, tôi sẽ tìm gia đình ruột của mình," cô nói.
After finishing seventh grade she dropped out of school to help her adoptive parents with various jobs. At 21 she had her own family, and the desire to reconnect with her birth parents remained strong. She asked Muoi again but was only directed to Cu Market, where her birth parents once lived. But despite her efforts she could not find their whereabouts. She searched in Bong Bridge Market and Tay Ninh Province, but to no avail. Lacking the resources to continue, she paused her search. In early 2024 a friend encouraged her to try again, reminding her that her biological parents were aging, and delaying could mean missing the chance to meet them.
- Sau khi học xong lớp bảy, cô nghỉ học để giúp cha mẹ nuôi làm nhiều công việc khác nhau. 21 tuổi, cô có gia đình riêng, và mong muốn kết nối lại với cha mẹ ruột vẫn mạnh mẽ. Cô hỏi lại bà Mười nhưng chỉ được hướng dẫn đến chợ Cũ, nơi cha mẹ ruột từng sống. Nhưng dù cô cố gắng tìm kiếm, cô vẫn không thể tìm ra tung tích của họ. Cô tìm kiếm ở chợ Cầu Bông và tỉnh Tây Ninh, nhưng không có kết quả. Thiếu tài nguyên để tiếp tục, cô tạm ngừng tìm kiếm. Đầu năm 2024, một người bạn khuyến khích cô thử lại, nhắc nhở rằng cha mẹ ruột của cô đang già đi, và trì hoãn có thể nghĩa là mất cơ hội gặp họ.
She decided to try one last time. The mother of three posted on social media, expressing her wish to find her biological family, saying: "I do not want to be alone, and I want to know where I came from." Months passed with no response, and her hope began to fade.
- Cô quyết định thử lần cuối cùng. Người mẹ ba con đăng bài lên mạng xã hội, bày tỏ mong muốn tìm lại gia đình ruột, nói: "Tôi không muốn cô đơn, và tôi muốn biết mình đến từ đâu." Nhiều tháng trôi qua mà không có phản hồi, và hy vọng của cô bắt đầu phai nhạt.
One day Hien’s niece stumbled across Hang’s video and sent it to Hien, asking: "Are you related to a woman named Hang? You two look so much alike." After seeing the video her niece had sent, Hien felt a frisson of excitement run down her spine. The details Hang shared about her lost family matched Hien's own family story.
- Một ngày nọ, cháu gái của Hiền tình cờ thấy video của Hằng và gửi cho Hiền, hỏi: "Cô có liên quan đến một người phụ nữ tên Hằng không? Hai người trông rất giống nhau." Sau khi xem video cháu gái gửi, Hiền cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng. Những chi tiết Hằng chia sẻ về gia đình bị mất của cô phù hợp với câu chuyện gia đình của Hiền.
"At that moment I knew she was my sister," she says.
- "Lúc đó tôi biết cô ấy là em gái của tôi," cô nói.
The family arranged a video call, and upon seeing her pale skin and distinctive cleft chin, Nga and Hien became convinced that Hang was their long-lost daughter and sister.
- Gia đình sắp xếp một cuộc gọi video, và khi thấy làn da tái nhợt và cằm chẻ đặc trưng, bà Nga và Hiền tin rằng Hằng chính là cô con gái và em gái đã mất từ lâu của họ.
On Oct. 15 Hang finally returned to her family after 44 years. On seeing his daughter, Chanh mustered strength to sit up and speak.
- Ngày 15 tháng 10, Hằng cuối cùng đã trở về với gia đình sau 44 năm. Khi nhìn thấy con gái, ông Chánh cố gắng ngồi dậy và nói.
Between apologies, he repeatedly thanked the heavens for reuniting them before the end of his life.
- Giữa những lời xin lỗi, ông liên tục cảm ơn trời đất vì đã đoàn tụ họ trước khi ông qua đời.
Unable to see due to his illness, he gently touched Hang’s face and said: "She must look just like me."
- Không thể nhìn thấy do bệnh tật, ông nhẹ nhàng chạm vào mặt Hằng và nói: "Cô ấy chắc chắn giống tôi lắm."
His final wish is to regain his sight, just for one moment, to see his daughter’s face. However, due to financial constraints, the family has yet to arrange the eye surgery he needs.
- Ước nguyện cuối cùng của ông là lấy lại thị lực, chỉ trong một khoảnh khắc, để nhìn thấy khuôn mặt của con gái. Tuy nhiên, do hạn chế tài chính, gia đình vẫn chưa thể sắp xếp ca phẫu thuật mắt cần thiết cho ông.