From tragedy to triumph: Vietnamese student’s journey to South Korea with no arms
July 18, 2025
Nguyen Ngoc Nhut, a man who lost both arms in an accident 12 years ago, felt like he was dreaming when he arrived at Seoul’s Incheon Airport.
- Nguyễn Ngọc Nhựt, một người đàn ông mất cả hai tay trong một tai nạn 12 năm trước, cảm thấy như mình đang mơ khi đặt chân đến sân bay Incheon ở Seoul.
He had come for his preparatory year at Hanbat University.
- Anh đến để chuẩn bị cho năm học tại Đại học Hanbat.
For the past few weeks Nhut has been using the stump of his right arm, amputated at the elbow to hold a pen and practice his Korean writing skills in a small room on the outskirts of Seoul as he works on his master’s degree application essay.
- Trong vài tuần qua, Nhựt đã dùng phần còn lại của cánh tay phải, bị cắt cụt đến khuỷu tay để cầm bút và luyện viết tiếng Hàn trong một căn phòng nhỏ ở ngoại ô Seoul khi anh làm bài luận xin học thạc sĩ.
"Before coming to South Korea, I failed the TOPIK 4 [Korean language proficiency test for foreigners] four times," the 27-year-old from Can Tho City in the Mekong Delta wrote in his essay. "To live like a normal person, I had to learn to accept my physical limitations."
- "Trước khi đến Hàn Quốc, tôi đã thất bại bốn lần trong kỳ thi TOPIK 4 [kỳ thi năng lực tiếng Hàn cho người nước ngoài]," chàng trai 27 tuổi từ thành phố Cần Thơ ở Đồng bằng sông Cửu Long viết trong bài luận của mình. "Để sống như một người bình thường, tôi phải học cách chấp nhận những hạn chế về thể chất của mình."
Nguyen Ngoc Nhut at a café in Ho Chi Minh City, April 2025. Photo courtesy of Nhut
- Nguyễn Ngọc Nhựt tại một quán cà phê ở Thành phố Hồ Chí Minh, tháng 4 năm 2025. Ảnh do Nhựt cung cấp
Nhut grew up in a poor family with many siblings and dropped out of school at 15 to work as a welder. In 2014, while working on a construction site, he accidentally touched a high-voltage wire, causing a powerful shock that sent him tumbling off the roof, unconscious.
- Nhựt lớn lên trong một gia đình nghèo với nhiều anh chị em và bỏ học năm 15 tuổi để làm thợ hàn. Năm 2014, khi đang làm việc tại một công trường xây dựng, anh vô tình chạm vào dây điện cao thế, gây ra một cú sốc mạnh khiến anh ngã khỏi mái nhà, bất tỉnh.
At Cho Ray Hospital in HCMC, doctors informed him that his left arm would need to be amputated. Two months later his right arm became necrotic and had to be removed too.
- Tại Bệnh viện Chợ Rẫy ở TP.HCM, các bác sĩ thông báo rằng cánh tay trái của anh sẽ phải cắt bỏ. Hai tháng sau, cánh tay phải của anh bị hoại tử và cũng phải cắt bỏ.
"I thought my life was over," Nhut recalls.
- "Tôi nghĩ cuộc đời mình đã kết thúc," Nhựt nhớ lại.
The image of his father crying against the wall and his mother’s hair turning half gray kept him going after the accident. At 16 Nhut had to relearn basic tasks like holding a spoon, changing clothes, and brushing his teeth with his amputated arms.
- Hình ảnh của cha anh khóc bên tường và tóc mẹ anh bạc đi một nửa đã giữ anh tiếp tục sau tai nạn. Ở tuổi 16, Nhựt phải học lại những nhiệm vụ cơ bản như cầm thìa, thay quần áo và đánh răng bằng những cánh tay bị cắt cụt.
When his wounds healed he began searching for work, but was turned away wherever he went.
- Khi vết thương lành lại, anh bắt đầu tìm kiếm việc làm nhưng bị từ chối ở mọi nơi anh đến.
"I knew I had to take a new path," Nhut says. "And education was the only way."
- "Tôi biết mình phải đi một con đường mới," Nhựt nói. "Và giáo dục là con đường duy nhất."
He enrolled in a continuing education center. On the first day he did not dare make eye contact with anyone and went straight to his desk, embarrassed by his missing arms. His self-esteem dropped further when he realized his mind was blank, and his teacher had to explain lessons three or four times before he understood.
- Anh ghi danh vào một trung tâm giáo dục thường xuyên. Vào ngày đầu tiên, anh không dám nhìn thẳng vào mắt ai và đi thẳng đến bàn của mình, xấu hổ vì mất tay. Lòng tự trọng của anh càng giảm khi nhận ra đầu óc mình trống rỗng và giáo viên phải giải thích bài học ba bốn lần mới hiểu.
But he did not give up. Over the next three years, Nhut studied relentlessly, motivated by a comment his mother had made: "He will probably be the first in the family to finish high school."
- Nhưng anh không bỏ cuộc. Trong ba năm tiếp theo, Nhựt học không ngừng nghỉ, được thúc đẩy bởi một câu nói của mẹ anh: "Nó có lẽ sẽ là người đầu tiên trong gia đình hoàn thành trung học."
In 2020 Nhut won third place in a city-wide math competition and also passed the entrance exam to get into the marketing degree program at Ho Chi Minh City University of Technology (HUTECH). He moved to HCMC with him a few million dong (VND1 million = US$38) his parents had saved.
- Năm 2020, Nhựt đoạt giải ba trong một cuộc thi toán cấp thành phố và cũng đậu kỳ thi tuyển sinh vào chương trình cử nhân marketing tại Đại học Công nghệ TP.HCM (HUTECH). Anh chuyển đến TP.HCM với vài triệu đồng (1 triệu VND = 38 USD) mà bố mẹ anh đã tiết kiệm được.
Determined not to be a burden, he managed his expenses independently—room rent, language studies and daily living costs. Teachers and friends supported him, and the university provided a scholarship to help alleviate the financial strain.
- Quyết tâm không trở thành gánh nặng, anh tự quản lý chi phí của mình—tiền thuê phòng, học tiếng và chi phí sinh hoạt hàng ngày. Giáo viên và bạn bè ủng hộ anh, và trường đại học cung cấp học bổng để giảm bớt gánh nặng tài chính.
Nevertheless, living alone in the city was initially tough. Struggling to manage everything left him mentally unstable, and there were times when he wanted to give up and return home.
- Tuy nhiên, sống một mình ở thành phố ban đầu rất khó khăn. Vật lộn để quản lý mọi thứ khiến anh không ổn định tinh thần, và có những lúc anh muốn bỏ cuộc và trở về nhà.
One afternoon in HCMC, while Nhut was eating by the roadside, an elderly woman selling lottery tickets passed by. She walked a few steps away but turned back, placed a ticket in his hand and said: "I wish you good luck."
- Một buổi chiều ở TP.HCM, khi Nhựt đang ăn bên lề đường, một bà cụ bán vé số đi ngang qua. Bà đi vài bước nhưng quay lại, đặt vé số vào tay anh và nói: "Chúc cháu may mắn."
This simple act of kindness brought him to tears. He realized that, even amid the fast pace and seeming indifference in the city, people still quietly wish each other well. That moment encouraged him to stay.
- Hành động tử tế đơn giản này khiến anh rơi nước mắt. Anh nhận ra rằng, ngay cả giữa nhịp sống nhanh và sự thờ ơ tưởng chừng trong thành phố, mọi người vẫn lặng lẽ chúc nhau những điều tốt đẹp. Khoảnh khắc đó khuyến khích anh ở lại.
Nguyen Ngoc Nhut (R) and his friend at his graduation ceremony at Ho Chi Minh City University of Technology (HUTECH). Photo courtesy of Nhut
- Nguyễn Ngọc Nhựt (phải) và bạn tại lễ tốt nghiệp của anh tại Đại học Công nghệ TP.HCM (HUTECH). Ảnh do Nhựt cung cấp
In early 2023, while in his third year of university, Nhut was awarded an exchange scholarship to Chung-Ang University in South Korea. But he was denied a visa due to insufficient proof of financial means.
- Đầu năm 2023, khi đang học năm thứ ba đại học, Nhựt được trao học bổng trao đổi tới Đại học Chung-Ang ở Hàn Quốc. Nhưng anh bị từ chối visa do không đủ chứng minh tài chính.
Still, the scholarship reignited his motivation. He also recalled a trip with a charity organization to South Korea for fitting prosthetic arms. Though the attempt was unsuccessful, the experience left a lasting impression and fueled his desire to return, this time to pursue his studies.
- Tuy nhiên, học bổng đã tái khơi dậy động lực của anh. Anh cũng nhớ lại chuyến đi cùng tổ chức từ thiện đến Hàn Quốc để lắp tay giả. Mặc dù nỗ lực không thành công, trải nghiệm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc và thúc đẩy anh trở lại, lần này để theo đuổi việc học.
He began preparing for the TOPIK 4 exam. In his first attempt he failed. His slow pace and difficulty turning pages with his stumps meant he did not have enough time to finish the questions.
- Anh bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi TOPIK 4. Trong lần đầu tiên, anh thất bại. Nhịp độ chậm và khó khăn khi lật trang bằng phần tay còn lại khiến anh không có đủ thời gian để hoàn thành các câu hỏi.
In his second attempt writing continued to be a challenge, and he left the exam room feeling disappointed. Nhut began to doubt himself. During his third attempt he thought of his parents, his two sisters working in South Korea, and the expectations of his family for their youngest child as his motivations, but still failed
- Trong lần thứ hai, viết vẫn là một thách thức, và anh rời phòng thi với cảm giác thất vọng. Nhựt bắt đầu nghi ngờ bản thân. Trong lần thứ ba, anh nghĩ về cha mẹ, hai chị gái đang làm việc ở Hàn Quốc, và kỳ vọng của gia đình đối với đứa con út như động lực, nhưng vẫn thất bại.
Before the fourth time he studied late into the night every day, correcting even the smallest mistakes. Yet, it was not until his fifth try that he finally passed TOPIK 4.
- Trước lần thứ tư, anh học đến khuya mỗi ngày, sửa từng lỗi nhỏ nhất. Tuy nhiên, mãi đến lần thử thứ năm, anh mới đỗ TOPIK 4.
"When the university accepted my application, I called my parents, and tears almost welled up," Nhut says.
- "Khi trường đại học chấp nhận đơn xin học của tôi, tôi gọi điện cho bố mẹ và gần như rơi nước mắt," Nhựt nói.
Kim Phung, a friend who has followed Nhut’s journey for five years, says he arrived in South Korea not as a disabled person, but as someone with dreams and determination.
- Kim Phụng, một người bạn đã theo dõi hành trình của Nhựt trong năm năm, nói rằng anh đến Hàn Quốc không phải như một người khuyết tật mà như một người có ước mơ và quyết tâm.
"All his efforts have been recognized," she says.
- "Mọi nỗ lực của anh ấy đã được công nhận," cô nói.